Dương Chi bước ra khỏi căng tin, ánh nắng chói chang làm loé mắt, trong tay cô cầm một chai nước khoáng chưa mở nắp.
Cho dù thế nào, hôm nay Khấu Hưởng cũng đã giải vây giúp cô, trong lòng Dương Chi rất biết ơn, tuy vẫn phải dựa vào chút thông minh. Nếu anh có thể không học thuộc, mà dựa vào chính suy nghĩ của mình để giải đề, Dương Chi sẽ càng vui vẻ.
Đã đọc qua là không quên, thật sự không phải ai cũng có thể làm được.
Bây giờ nhất định Khấu Hưởng đang chơi bóng rổ trên sân đến mướt mát mồ hôi, trước đây chưa bao giờ Dương Chi đưa nước cho Khấu Hưởng lúc chơi bóng. Cô cảm thấy, đứng bên sân bóng nhìn các bạn nam chơi bóng, chờ bọn họ đánh xong, đưa nước tới, thật khờ.
Không có pháp luật nào quy định, con gái nên trở thành người xem của con trai.
Nhưng hôm nay, cô coi như có qua có lại một lần.
Vừa mới rẽ vào khu dạy học, bên hoa viên nhỏ truyền đến một tiếng huýt sáo, Dương Chi quay đầu lại, nhìn thấy Từ Gia Mậu đang nghiêng người dựa vào thân cây, vẫy vẫy tay với cô.
Dương Chi vốn không định để ý đến cậu ta, ai ngờ cậu ta lại đi thẳng tới chỗ cô: “Dương Tiểu Chi, chào buổi chiều.”
“Có việc gì không?” Dương Chi kiên nhẫn quay đầu lại hỏi.
“Tai nghe đẹp đấy.” Cậu ta nhìn dây nghe màu đen từ vành tai mềm mại và sợi tóc đen nhánh kéo xuống, duỗi tay lấy đi, lại bị Dương Chi nghiêng người tránh thoát.
Từ Gia Mậu nhếch miệng cười: “Đắt lắm nhỉ.”
“Không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-co-nhieu-chieu-do-anh/1742294/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.