Trời về khuya, gió lạnh đến thấu xương. Dụ Dao bị cột chặt vào trước người Nặc Nặc, mất trọng lượng mà ngã ra ngoài cửa sổ. Ngọn lửa nóng rực xông tới, tưởng chừng như muốn vồ lấy mái tóc đang tung bay của cô.
Trên người Nặc Nặc còn có chỗ bị lửa đốt cháy chưa được dập tắt, bén lên theo quần áo vải vóc, dán sát lên hỷ phục của Dụ Dao. Ánh lửa hòa lẫn với màu đỏ thẫm, tạo thành một chùm sao băng chói lọi, từ tầng ba rơi xuống.
Bên tai Dụ Dao đều là tiếng gió mãnh liệt. Cơ thể cô bị lực rơi xé toạc, trong lúc mơ mơ hồ hồ cô nhìn thấy đôi mắt Nặc Nặc. Anh vậy mà vẫn toàn tâm toàn ý nhìn cô, trong mắt chứa ý cười dịu dàng và mãn nguyện.
Trái tim Du Dao điên cuồng nhảy loạn lên tới mức đau nhức.
Sao anh vẫn còn cười được cơ chứ…
Rốt cuộc anh có biết gáy và cột sống của con người yếu ớt đến mức nào không! Anh làm như vậy chính là nộp mạng đấy!
Hai tay Dụ Dao vẫn bị Nặc Nặc dùng sức bắt chéo ở sau lưng, cho dù sống chết đang gần trong gang tấc, anh cũng không hề thả lỏng. Lần đầu tiên cô tự mình cảm nhận được sự giam cầm khó có thể lay chuyển được của Nặc Nặc. Ý nghĩ muốn ôm anh, muốn bảo vệ anh, bây giờ lại trở thành chuyện không thể nào làm được.
Anh sợ cô giãy giụa lộn xộn, sợ cô chỉ cần không cẩn thận một chút thôi cũng sẽ làm bị thương bản thân.
Cún con từ trước đến nay vẫn luôn nghe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-co-the-nuoi-anh-khong/585209/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.