Editor: Ê Đê Ban Mê
Reup: Mèo Tai Cụp
Sau khi Dụ Dao ở trong phòng học bừng tỉnh lại thì lại một lần nữa cảm thấy sự khác thường quen thuộc.
Cô theo bản năng ngừng thở, xoa nhẹ mắt, cẩn thận phân biệt sự thay đổi rất nhỏ bên người, nghiêm chỉnh mà nói, thật ra trông không có bất kỳ sự khác biệt nào.
Trong phòng học chỉ có một mình cô, bàn ghế sách vở, bục giảng bảng đen, thậm chí là lớp bụi mỏng lơ lửng trong ánh sáng cũng giống như trước khi cô ngủ, nhưng cô chính là có thể xác định được, người kia lại tới.
Nhớ lại thì hẳn là “anh ta” đã tồn tại từ rất sớm, giống như bóng mờ trong suốt, luôn im hơi lặng tiếng xuất hiện bên cạnh cô, lặng lẽ giúp cô giải quyết vấn đề, hoặc là chỉ ngồi cùng cô một chút, cẩn thận sờ lọn tóc của cô, nhưng anh ta trốn quá kỹ, chưa bao giờ để bản thân bại lộ trước mặt cô.
Thời gian dài như vậy, Dụ Dao đều chỉ có một chút cảm giác mờ mịt như có như không mà thôi, cũng không có cách nào tìm tòi nghiên cứu quá sâu.
Nhưng không biết là do ma xui quỷ khiến hay là ý trời sâu xa thăm thẳm, bắt đầu từ lúc cô lên đại học, cô càng ngày càng nhạy cảm đối với sự tồn tại của anh ta, gần như mỗi một lần anh ta âm thầm đến thăm, cô đều có thể nhận ra được, muốn quên đi cũng khó.
Cho đến hôm nay năm nhất đại học mới trôi qua gần một nửa, cô vừa trong mười tám tuổi thì đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-co-the-nuoi-anh-khong/585354/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.