Anh không hề tránh, cũng không cử động, để mặc mái tóc ấy lướt nhẹ trên da mặt mình.
Cảnh tượng ám muội đến không thể che giấu.
Một lúc sau, anh cúi đầu, đưa cho cô ấy một trong hai hộp giữ nhiệt.
Gió thoảng đưa giọng nói khẽ khàng của Đông Phương Hạ đến tai tôi:
“Anh!”
Đầu tôi như có sấm nổ vang, tôi lao thẳng về phía họ.
Khoảnh khắc Trần Mục Lễ nhìn thấy tôi, đồng tử anh đột ngột giãn ra.
Tôi túm lấy tóc Đông Phương Hạ, giật mạnh khiến cô ta ngã nhào xuống đất, hét lên giận dữ:
“Cô dám! Cô còn dám xuất hiện trước mặt tôi hả? Đồ đê tiện!”
Đông Phương Hạ đau đớn, ôm lấy tóc mình, kêu lên từng tiếng:
“A a a! Đau quá!”
Không xa, mấy đồng nghiệp trẻ hoảng hốt chạy đến, vừa giữ tôi lại vừa cuống quýt giải thích:
“Chị dâu! Chị hiểu lầm rồi! Bọn em đến thăm chị Đông Phương, tình cờ gặp anh Trần thôi!”
Khi tôi giơ tay định tát thẳng vào mặt Đông Phương Hạ, cổ tay tôi bị giữ chặt.
Bên tai vang lên giọng nói lạnh lẽo của Trần Mục Lễ:
“Đủ rồi!”
Mấy người đồng nghiệp trẻ ngại ngùng, cố gắng gỡ tay tôi ra để giải thoát tóc của Đông Phương Hạ.
Nhưng tôi vô thức nắm chặt, không chịu buông.
Xung quanh, đám đông vây lại xem, chỉ trỏ bàn tán.
Đông Phương Hạ vừa xấu hổ vừa hoảng loạn, bờ vai run lên, nước mắt lăn dài theo từng tiếng nấc nhẹ.
Trần Mục Lễ nhìn cô ta, ánh mắt đầy thương xót, sau đó quay sang tôi, lạnh lùng lớn tiếng:
“Tôi thề trên mạng sống của con gái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-con-muon-gi-nua/2741969/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.