“Li Tiếu, dù xét về tình hay lý, em cũng nên xin lỗi cô ấy.”
“Anh muốn em xin lỗi thế nào?” – Tôi nghiêng đầu hỏi anh.
Anh mím môi:
“Anh sẽ gọi điện, em chỉ cần nói vài câu là được. Coi như khép lại chuyện này.”
“Ồ.”
Anh nhìn tôi, thở dài:
“Khi mọi chuyện qua đi, chúng ta sẽ tiếp tục sống tốt. Anh sắp được đề bạt làm phó viện trưởng rồi. Tương lai của gia đình mình còn dài mà.”
“Gọi đi.”
Khi giọng của Đông Phương Hạ vang lên trong điện thoại, mang theo chút run rẩy phấn khích:
“Anh… sao anh biết em đang nghĩ về anh—”
“Đông Phương.” – Trần Mục Lễ cắt ngang lời cô ta, giọng cũng khẽ run:
“Li Tiếu đang ngồi cạnh anh. Cô ấy muốn xin lỗi em vì những tổn thương trong thời gian qua. Em chỉ cần nghe thôi.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, giọng Đông Phương Hạ trở nên điềm tĩnh hơn:
“Thật ra, em không bận tâm những chuyện đó. Anh Trần, anh đừng nói gì về ly hôn nữa. Chỉ cần chị dâu đừng nghĩ chúng ta bẩn thỉu và đáng khinh là em mãn nguyện rồi.”
Trần Mục Lễ đưa điện thoại cho tôi, ánh mắt nặng trĩu nhìn sâu vào mắt tôi.
Tôi cầm lấy, giọng nói bình thản:
“Cô Đông Phương.”
“Chào… chào chị dâu.” – Giọng cô ta khẽ khàng.
Tôi cười nhẹ, từng chữ từng câu rõ ràng:
“Cô lấy đâu ra tự tin mà mặt dày ngồi nghe tôi xin lỗi?”
“Lấy danh nghĩa tình yêu Platonic, nhưng thực chất lại làm mấy trò bỉ ổi thấp hèn. Hai người còn thấy mình cao thượng, vĩ đại, trong sáng lắm à? Đáng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-con-muon-gi-nua/2741971/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.