Triệu Tử Mặc chăm chú nhìn vào tạo hình của mình trong gương, rốt cục cũng hiểu được đôi chút, cực phẩm vừa rồi bảo “Em sẽ gây chuyện” là có ý gì.
Bên trong chiếc gương sáng loáng kia là một người con gái đeo chiếc kính đen to đùng xấu òm, trên đầu đội bộ tóc giả chẳng khác gì của mấy phụ nữ trung niên, mấy cái đồ này, tuyệt đối là dùng để che dấu mỵ lực của đại mỹ nữ cô đây mà.
Triệu Tử Mặc hiển nhiên cực kỳ không hài lòng: “Này, cực phẩm, không cần phải biến dung mạo nghiêng nước nghiêng thành của em thành thế này đấy chứ?”
Kể từ sau ngày nghe được tiêu chuẩn bạn gái của cực phẩm, mỗi lần nhắc đến diện mạo của mình, cô đều cố ý nhấn mạnh thêm bốn chữ ‘nghiêng nước nghiêng thành’ vào.
Cố Thành Ca không đáp, chỉ lẳng lặng đưa mắt chăm chú nhìn cô, ánh mắt anh bình tĩnh đến độ không thể nào bình tĩnh hơn, tựa hồ như mặt biển sâu thẳm không chút gợn sóng.
Được rồi, Triệu Tử Mặc thừa nhận, cho đến tận bây giờ cô vẫn chưa một lần nào đủ can đảm để đối mặt với ánh mắt bình tĩnh đầy áp bức đó của anh, cô ấm ức níu níu lấy mái tóc giả và gọng kính đen, hết sức không cam lòng nhỏ giọng lên án: “Người nào đó ấy, chỉ cho phép bản thân mình ăn mặc phong lưu phóng khoáng một mình thôi, đúng là điển hình cho kiểu người kiêu căng phách lối (*) mà…”
(*) “kiêu căng phách lối”: nguyên văn là “Chích hứa châu quan phóng hoả, bất hứa bách tính điểm đăng”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-cuoi-hay-khong-deu-khuynh-thanh/983564/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.