Sau khi cơm nước xong xuôi, Khương Khương cùng Thi Tiểu Phì muốn đi siêu thị bên ngoài trường để mua đồ, Triệu Tử Mặc mượn cớ không đi, đem chiếc cặp lồng đựng cháo gà còn thừa quay về khu ký túc xá Mẫu Đơn.
Lúc này đây, Cố Thành Tây đang đứng trên sân thượng trước phòng tưới nước cho một chậu hoa cúc cành lá sum suê tươi tốt, bóng lưng cô có chút gầy gò mảnh mai, bộ quần áo màu trắng toát đang mặc lại càng làm nổi lên vẻ thanh lệ tố nhã nơi cô, nhẹ nhàng mà trầm tĩnh.
Mỗi khi Cố Thành Tây một mình đứng trầm tư tĩnh lặng như thế, luôn toát ra một vẻ đẹp khiến người ta bất giác phải cảm thấy bàng hoàng.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Cố Thành Tây quay đầu lại, chậm rãi cất bình nước tưới đi: “A Mặc.”
Khuôn mặt của Triệu Tử Mặc dường như giãn ra, chìa ra chiếc cặp lồng còn đang cầm trong tay: “Tây Tây, cháo gà ở trong này, ta vừa rồi múc cho Khương Khương và Thi Tiểu Phì cùng ăn nữa, mi sẽ không để bụng chứ?”
Cố Thành Tây bĩu môi, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Tại sao lại phải để bụng, hắn mang đến cho mi ăn mà, đâu có liên quan gì đến ta”, dứt lời, ngẩng đầu lên thấy Triệu Tử Mặc vẫn đang còn nhìn mình, cô muốn nói rồi lại thôi: “A… A Mặc, lời đồn về mi với Tiêu Sở Diễn…”
Triệu Tử Mặc cười cười vỗ bộp bộp lên vai cô: “Được rồi, Tây Tây, ta biết mi muốn nói gì mà, mi yên tâm đi, ta bị người ta nhòm ngó chỉ trỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-cuoi-hay-khong-deu-khuynh-thanh/983600/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.