Khó có được lúc không có nhiệm vụ nào để làm, Triệu Tử Mặc cổ đeo DV một mình tản bộ lòng vòng trên sân trường, thanh nhàn mà tản mạn, thỉnh thoảng lại lắng tai nghe được người ta bàn tán về xì căng đan của cô với Tiêu Sở Diễn, khoé miệng không nhịn được cong lên làm thành một nụ cười nhàn nhạt mà mỉa mai.
Thì ra có một số chuyện, vẫn luôn là cam tâm tình nguyện.
Cam nguyện để hắn lợi dụng, cam nguyện bị hắn lôi vào trong cuộc.
Đột nhiên có người tiến lên đi sóng vai với cô, Triệu Tử Mặc khẽ mỉm cười, nghiêng đầu nhìn sang.
Tô □?
“Chào, Triệu Tử Mặc.” Tô □ nở một nụ cười cực kỳ hào sảng sáng láng, đúng là khoái nhân khoái ngữ, trực lai trực khứ(*): “Bạn gái quen biết nhiều năm của Tiêu Sở Diễn, đích thực chính là cậu?”
(*) “Khoái nhân khoái ngữ”, “trực lai trực khứ”: chỉ những người hào sảng, thẳng tính bộc trực, luôn nói thẳng không thích vòng vo.
Triệu Tử Mặc trong lòng âm thầm gào thét, không phải, dĩ nhiên không phải!
Cuối cùng vẫn chỉ có thể để toàn bộ kháng nghị lại trong bụng, tình huống như hiện nay tất nhiên cô không thể lập tức phủ nhận, chỉ sợ sẽ gây hại đến bằng hữu tốt. Hơn nữa, có một số việc Triệu Tử Mặc vẫn luôn cảm thấy sợ, lo lắng nếu chính miệng mình nói ra, một ngày nào đó đến ngay cả giả cũng sẽ biến thành thật.
Cho nên, Triệu Tử Mặc quay sang nhìn Tô □, chỉ nở nụ cười mà duy trì trạng thái trầm mặc.
Trầm mặc, cũng có nghĩa là không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-cuoi-hay-khong-deu-khuynh-thanh/983606/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.