Bão tuyết bắt đầu vào lúc nửa đêm, Giang Thiệu bị nhớ nhung giằng co cả đêm không thể chợp mắt. Lúc luyện công buổi sáng cũng cảm thấy không có tí sức lực nào, chạy hai vòng quanh sân lớn rồi ngồi yên trên ghế bên sân bóng rỗ hút thuốc lá.
Nghê Hiểu chạy bộ ngang qua nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó, hai chân đã hoạt động trước ý thức, chạy về phía anh. Giang Thiệu vẫn duy trì tư thế cùi chỏ chống đầu gối hút thuốc lá.
Nghê Hiểu đứng sau lưng anh một lát, nhưng Giang Thiệu chỉ coi cô là trong suốt, còn không hấp dẫn bằng ngọn cỏ lộ ra trong tuyết. "Anh tiểu Thiệu. . . ." Cô lên tiếng gọi, Giang Thiệu ngoảnh mặt làm ngơ. Nghê Hiểu đi vòng qua trước người anh ngồi xổm xuống, ngước đầu nhìn anh. "Anh tiểu Thiệu, anh vẫn còn đang giận em sao?"
Phong cảnh trước mặt bị cô ngăn trở, nhưng tầm mắt của Giang Thiệu giống như có thể xuyên thấu qua cô, tiêu cự không hề ở trên người cô. Vẻ mặt của anh chuyên chú tựa như đang tự hỏi cái gì, căn bản không phân ra một chút lực chú ý cho cô. Mắt của Nghê Hiểu nháy mắt đỏ lên, cắn môi đè nén tiếng nức nở. Đây là trạng thái anh thường có kể từ sau khi chia tay với Diệp Tiểu An, ai cũng không cách nào gọi hồn anh về ngoại trừ chính anh. Trước kia tuy mình không được anh thích, nhưng xem ở mặt mũi của người lớn hai nhà Giang Thiệu cũng coi như chăm sóc cô, chưa từng bị không để ý triệt để thế này.
Tay của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-da-nghe-thay-chua/854173/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.