Giang Thiệu về nhà đã là đêm khuya ngày hôm sau. Diệp Tiểu An ôm gấu bông vùi ở trên giường, nghe tiếng động ở cửa lập tức chạy đến. "Anh đã về rồi!"
"Trễ như thế còn chưa ngủ? Không phải đã bảo em đừng thức đêm nữa sao?" Giang Thiệu cau mày, theo thói quen sờ sờ đầu của cô, sau đó cởi quần áo đi tắm.
Diệp Tiểu An đứng tại chỗ, lúc anh lướt qua cô thì trên người tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt của phụ nữ. . . . . Đây là ảo giác của cô chứ?
Cô cắn môi do dự chốc lát, đến phòng của anh lấy ra một bộ áo ngủ mới rồi trở lại trước phòng tắm. Tiếng nước chảy ào ào truyền đến từ trong làm lòng cô rối loạn, tay khoác lên tay cầm cánh cửa, bên trong có một thanh âm đang không ngừng nói phải tin tưởng anh, tin tưởng anh, tin tưởng anh. . . . . .
"Tiểu An? Lấy giúp anh bộ đồ ngủ."
Giang Thiệu ở bên trong kêu cô, Diệp Tiểu An thở một hơi thật dài rồi mở cửa đi vào. "Cho."
Giang Thiệu không ngờ động tác của cô nhanh như vậy, có chút vội vàng buông cánh tay xuống, tránh cho cô thấy vết cào trên cánh tay. Diệp Tiểu An đưa áo ngủ cho anh, "Anh muốn ăn khuya không?"
"Bên ngoài ăn rồi, em mau đi ngủ đi, anh vẫn còn vài việc chưa làm xong."
Diệp Tiểu An ngoan ngoãn gật đầu, tự mình trở lại phòng, ôm con gấu bông thật chặt, trong lòng thì sợ muốn chết. Cô nhớ rất rõ ràng buổi sáng hôm anh rời đi, khi hai người hoan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-da-nghe-thay-chua/854179/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.