Giang Thiệu ngồi trên ghế dài bên ngoài phòng, ánh mắt sững sờ, trong đầu thoáng qua một loạt hình ảnh vừa xảy ra giống như chiếu phim: Diệp Tiểu An mới nói một chữ "Nhà", trong điện thoại liền truyền đến thanh âm điện thoại di động rớt xuống đất, anh gọi cửa nhưng không người nào trả lời. Chạy ngược về nhà lật tung ngăn kéo để tìm cái chìa khóa Tả Trí để lại cho anh lúc trước, cuối cùng mới nhớ tới đã đeo trong chùm chìa khóa trên quần mình.
Diệp Tiểu An co rúc ở trên giường, ý thức đã hôn mê, đầu giường để một chén cháo đã ăn hơn nửa và nửa bánh bao. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, thân thể không tự chủ run run, da thịt lộ ra ngoài quần áo nổi đầy các chấm nhỏ chằng chịt, nhìn qua thật làm người sợ hãi. Da đầu Giang Thiệu bỗng chốc tê rần, không suy nghĩ nhiều, lập tức cầm chăn đem bọc cô lại chặt chẽ, rồi ẵm cô lên chạy ra ngoài.
Dọc theo đường đi liên tiếp vượt qua mấy cái đèn đỏ, kinh hiểm vượt qua rất nhiều xe mới cô đưa đến bệnh viện, thậm chí quên mình là một người say, quên say rượu lái xe rất là nguy hiểm.
. . . . . .
Bác sĩ kêu nhiều lần, anh mới phục hồi tinh thần lại.
"Anh là người thân của bệnh nhân?"
Giang Thiệu phản xạ lắc đầu, suy nghĩ một chút lại gật đầu.
"Bệnh nhân bị dị ứng đậu, trước mắt không có gì đáng ngại, về sau chú ý ăn uống là được." Bác sĩ nói thêm mấy câu rồi nhìn anh mấy lần mới rời đi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-da-nghe-thay-chua/854255/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.