Cánh cửa bật mở, vạch ra bầu trời đen tối bên ngoài, cơn bão dường như còn chưa tan hết.
Nam nhân đứng đó lặng người nhìn hai thân ảnh trên sofa.
Tô Thế Hoan nghe tiếng động, quay lưng nhìn về phía cửa, cái gì cũng không nói được, ngay cả hô hấp cũng đình trệ.
Bàn tay còn đang báu chặt lấy cánh tay của người ngồi bên cạnh.
Phillip là người ngoài cuộc đương nhiên không hiểu được tầm quan trọng của câu chuyện, tròn mắt nhìn hắn rồi quay sang nhìn y "Anh cậu về rồi kìa!"
Bầu không khí trở nên quái dị, bộ phim đang chiếu trên màn ảnh đột nhiên "Pam" một tiếng, hình ảnh quái gỡ xuất hiện trên màn ảnh lớn 100inch, bất quá còn ai có tâm trạng giật mình chứ.
Cậu nuốt nước bọt nhìn William đang từ từ từng bước tiến lại chỗ mình.
"Ba!" cái tát không hẹn trước giáng lên mặt cậu, lúc bàn tay hơi thô ráp của hắn chạm lên má, không phải đau, cũng không phải uất ức, mà là một cảm giác hoàn toàn khác.
Một chút thất vọng, một chút khó xử.
Hắn đơn giản như vậy đã không cho cậu cơ hội giải thích, hoàn toàn không tin tưởng cậu.
"Người này là ai?" William nhìn Phillip bằng cặp mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
Gằn giọng phun ra từng chữ một.
Tô Thế Hoan nước mắt lưng tròng cắn chặt răng, cố gắng giấu sự ủy khuất vào lòng "Đây là bạn em!"
Y bắt đầu có chút lo sợ, thấy hắn nhìn mình, không rét mà run vội vã chào tạm biệt "Ân! Tạm biệt! Anh cậu cũng về rồi! Tôi...!Tôi đi trước!"
William mắt thấy y
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-da-quen-khong-noi/972501/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.