Mới sáng sớm bước và công ty, một mảng hỗn độn như vỡ chợ xuất hiện trước mắt.
Lúc Tô Thế Hoan bước tới, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào cậu, toàn bộ đều im bặt.
Trên bàn làm việc của cậu một bó hoa hồng xanh lớn, trên hoa còn kèm theo một lá thư.
Bìa thư khép hờ, chắc chắn đã có người trước đó mở ra xem.
Tô Thế Hoan ôm bó hoa lên nhìn chung quanh, chợt phát hiện những ánh mắt nhìn mình đều là ác ý.
Trong thư nhỏ có dòng chữ "Không có hoa lài mà em thích nhất." cuối thư còn có chữ ký quen thuộc Levi...!
Sắc mặt biến xanh, cậu lật đật đem bó hoa cho vào thùng rác.
Khi quay lại, mọi người đã về chỗ ngồi của mình, mấy cô gái gần đó ganh tỵ liếc nhìn cậu nhếch môi cười mỉa mai.
Chị Lý trưởng phòng giả vờ đứng cạnh Phiên tử đẩy gọng kính lớn tiếng ám chỉ "Nha, đã nói trước là sẽ như vậy, cậu còn phải cãi với tôi sao!"
Tô Thế Hoan đối bản thân tự mỉm cười an ủi, giả câm giả điếc tiếp tục làm việc.
Thư ký giám đốc tới phòng tài chính giao văn kiện sau đó tới chỗ cậu nói "Tổng Giám đốc muốn gặp cậu!"
Tô Thế Hoan gật đầu.
Thu thập tài liệu đứng dậy đi tới phòng Tổng Giám Đốc.
Lúc rời khỏi, cả bọn người ở lại to nhỏ với nhau "Hồ ly tinh nam xuyên không a!"
Còn ở đó thêm khắc nào nữa chắc hẵn cậu sẽ bị ức mà chết mất.
Bất quá...!trải qua sự tình tối qua hiện tại gặp Diệp Thụy Tuyên cũng có chút mất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-da-quen-khong-noi/972527/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.