Việc đầu tiên William làm trong ngày hôm nay chính là gọi điện cho James hỏi về vấn đề sức khỏe của Tô Thế Hoan, Anh đương nhiên biết hắn đang nghĩ gì nhưng vẫn cứ giả vờ hỏi lại "Cậu ấy vẫn ổn, cậu tại sao lại quan tâm đến một người chẳng có quan hệ thân thích gì như vậy? Lẽ nào cậu với cậu ấy là loại tình cảm kia..."
"Tôi...!Anh đừng quan tâm quan hệ của chúng tôi, hiện tại tôi chỉ muốn biết cậu ấy thế nào thôi, dù gì chúng tôi cũng đã từng một thời gian làm bạn!"
James bật cười "Vậy sao! Hay là cậu bỏ không xuống loại tình cảm đáng khinh thường đó!"
Dường như bị nói trúng suy nghĩ của mình, William ngược lại sinh ra chán ghét cực độ đối với người này "Anh nói cái gì tình cảm đáng khinh thường, đúng vậy, tôi với Shu Shu chính là quan hệ yêu đương như thế đó, anh nghĩ mình có thể làm gì tôi?"
"Thật sự...!Tôi cảm thấy Shu Shu rất đáng thương, vì cái gì yêu phải người như cậu, tôi không có kỳ thị đồng tính, cũng không phải muốn giúp em gái mình trói buộc cậu, chỉ là...!Cậu một chút cũng không xứng đáng!" Anh cười khẩy trực tiếp tắt điện thoại, điều chỉnh lại sắc mặt một chút mới quay về phòng bệnh.
Tô Thế Hoan nhìn thấy anh quay trở lại liền mỉm cười, cậu giấu đi ưu sầu trong đáy mắt, né tránh cái nhìn như xuyên thấu mọi thứ của anh "Chào buổi sáng! Anh đêm qua cũng không có về nhà sao?"
"Ừ! Em thế nào rồi?" anh ân cần xoa xoa tấm lưng nhỏ đang nhẹ nhàng tựa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-da-quen-khong-noi/972602/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.