Đúng như đã hứa, ngày hôm sau Khánh Vân đưa Kiều Trang đến cửa hàng mua sắm dành cho bà bầu và trẻ sơ sinh. Sau khi nhà họ Trần biết nàng mang thai bé trai thì thái độ của họ thay đổi hẳn ra. Sự hà khắc của bà Trần vơi bớt, ông Trần càng không giấu được vẻ mặt hài lòng, còn Trần Đình Quân thì vẫn vô tâm vô phế, hắn cũng chưa từng quan tâm đến đứa nhỏ này. Kiều Trang cảm thấy may mắn với điều đó vì ít ra nàng sẽ không bị hắn quấy rầy, hoặc nói đúng hơn nếu không có nhà họ Trần ra mặt, nàng và hắn từ sớm đã không còn một chút liên quan. Chỉ là, Khánh Vân quan tâm làm nàng sinh ra luyến tiếc, không ít lần nàng lầm tưởng, bản thân đang mang thai con của Khánh Vân. Nàng nhận ra được chị ta thật lòng quan tâm đến đứa bé này. Nếu Khánh Vân là vợ của nàng? Nếu đứa nhỏ này là con của Khánh Vân? Kiều Trang nghĩ đến mặt đỏ ửng, lắc lắc đầu.
Mua sắm xong, Khánh Vân dẫn nàng đi ăn, đến tầm bốn giờ rưỡi lại lái xe đến một nơi. Xe dừng ở một khu đất trống, hai người xuống xe. Trên bầu trời trong xanh là những cánh diều thỏa sức bay lượn.
"Muốn thả diều không?" Khánh Vân bỗng hỏi.
Kiều Trang lắc đầu.
"Vậy em ngồi ở đây nhé."
Đợi Kiều Trang gật đầu lần nữa, Khánh Vân mới đi đến chỗ bán diều gần đó, nàng mua một con diều màu cam rồi giống như những người ở đây, say mê thả.
Kiều Trang ngồi ở khu đất gần đó, ánh mắt không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-dau-hut/973002/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.