Sáng sớm, Khánh Vân cho Huy lái xe đưa cô lên Bình Dương. Đây là quê nội của cô, hôm nay cũng là ngày giỗ của bà nội.
Ở nhà họ Trần ngoài mẹ ra, bà nội là người đã hết lòng yêu thương cô, chỉ tiếc họ ra đi quá sớm, không thấy được thành tựu của cô cũng không để cô có cơ hội báo hiếu.
Mười mấy năm qua, ngoại trừ ngày giỗ của bà, cô cũng không đặt chân lên mảnh đất này, bởi nơi đây chỉ khơi lại những ký ức mà cô không muốn nhớ đến.
Xe chạy qua cánh cổng sắt, đi hết qua một mảnh vườn, dừng trước căn biệt thự màu trắng, đây là nhà tổ của Trần gia. Khánh Vân bước xuống xe, chỉnh lại quần áo mới bước vào trong, Huy vẫn đi theo sát phía sau không rời bước.
Khánh Vân vào phòng khách thấy ngay một ông lão hơn bảy mươi, râu tóc đã bạc, trên gương mặt mang nét uy nghiêm của một bậc trưởng bối. Đấy là ông nội cô, là người đàn ông quyền uy nhất nhà họ Trần
Ông nội nhìn thấy cô, tay đang cầm ly trà khẽ đặt xuống, đôi mày tức khắc cau lại. Khánh Vân không thấy lạ với biểu hiện này. Mấy chục năm qua, ông nội chưa từng cho cô một sắc mặt tốt, cô từ lâu cũng chẳng quan tâm ông ấy đối với cô thế nào.
Khánh Vân giữ đúng lễ, cúi đầu chào ông. Ông nội hừ một tiếng sau đó xem như không nhìn thấy cô.
Khánh Vân lãnh đạm xoay người, hướng nơi đặt bàn thờ đi đến. Khánh Vân đốt cho bà một nén nhang, khấn nguyện xong mới cắm vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-dau-hut/973078/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.