Hạ Thục Nhàn được mai táng trong khu mộ của nhà họ Vinh, cát bụi lại trở về với cát bụi, mọi yêu hận ân oán đều chấm hết, chỉ còn sót lại nụ cười hiền từ sẽ ăn sâu trong tâm trí người ở lại.
Vinh Hồng Thịnh đau đáu nhìn vào tấm bia mộ của vợ, trong lòng dậy lên một cảm xúc khó tả, không biết là hối hận hay áy náy. Hợp tan, tan hợp, nổi trôi suốt nửa đời người nhưng cuối cùng cũng chỉ có Hạ Thục Nhàn mới là người phụ nữ để lại dấu ấn sâu đậm nhất trong lòng ông. Còn nữa, bà để lại cho ông một đứa con gái khỏe mạnh và lương thiện.
Vinh Hồng Thịnh ngoảnh đầu nhìn sang Hạ Tử Khâm đứng bên cạnh, bộ đồ đen tang tóc khiến cho nước da trắng càng nổi bật, bụng vẫn chưa lộ rõ. Tử Khâm đứng dựa vào lòng Tịch Mộ Thiên, vệt nước mắt nhàn nhạt vẫn hằn trên má, mí mắt sưng đỏ vì khóc quá nhiều.
“Mộ Thiên, con và Tử Khâm về nhà trước đi, bố ở lại đây với Thục Nhàn thêm chút nữa!”
Tịch Mộ Thiên khẽ gật đầu nhưng Hạ Tử Khâm cứ đứng trơ như bất động, Tịch Mộ Thiên đành khẽ dỗ dành:
“Bố còn có lời muốn nói với mẹ, chúng ta về trước đi, em cần nghỉ ngơi, con cũng cần nghỉ ngơi mà!”
Hạ Tử Khâm vẫn không thể coi Vinh Hồng Thịnh là cha, mặc dù trong một tháng cuối cùng ở bên mẹ đã kéo gần khoảng cách giữa hai người, nhưng cũng không thể thân thiết được, ít nhất cũng không giống như bố và con gái, cứ cảm thấy có chút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-dong-y-goi-anh-la-chong/996590/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.