Mạch Tử xách túi trên tay, đi ra ngoài cửa rồi liền ngoảnh đầu lại, mỉm cười với Hạ Tử Khâm:
“Những chuyện khác tớ không biết nhưng tớ có thể khẳng định, Tịch Mộ Thiên rất để tâm đến cậu. Tử Khâm, không phải người đàn ông nào cũng thích treo hai chữ tình yêu trên miệng, nhưng điều ấy không có nghĩa người ta không yêu cậu. Người đàn ông đó đã yêu cậu như vậy, cậu còn sợ cái gì? Anh ta không đoái hoài đến cậu, cậu cũng không đoái hoài đến anh ta là xong. Cứ thử lấy sự gan lì lúc nhỏ của cậu mang ra thi gan xem sao, tớ đảm bảo chàng của cậu sẽ không tiếp tục làm mặt lạnh được nữa đâu. Nếu thực sự không được, cậu cứ quyến rũ anh ta. Mặc dù bây giờ đang là thời kì đầu có thai, không thể làm thật được, nhưng như thế lại càng hay. Thử nghĩ mà xem, anh ta muốn nhảy xổ vào cậu, nhưng lại phải nghĩ cho đứa bé, he he. Cứ tưởng tượng thôi cũng thấy máu nóng hết cả lên rồi, đàn ông bấn loạn là đáng yêu nhất đấy!”
Hạ Tử Khâm thẳng tay ném cái gối tựa về phía Mạch Tử, nhưng cánh cửa đã khép lại. Mặt cô đỏ lên, ngồi ngây ra như phỗng trên ghế, cũng chẳng biết đang nghĩ ngợi chuyện gì, nhưng mắt la mày lén như lấy trộm vậy.
Tịch Mộ Thiên vừa vào đến cửa đã đánh mắt nhìn ra ghế sô pha, hàng ngày Hạ Tử Khâm hay ngồi đó đợi anh, cứ nhìn thấy anh về là mở to mắt, phụng phịu như phải chịu ấm ức gì lớn lắm,vô cùng đáng thương.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-dong-y-goi-anh-la-chong/996592/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.