Tịch Mộ Thiên vừa đẩy cửa phòng ra đã không khỏi nhăn mặt, cả căn phòng rộng lớn chỉ có một mình Jennifer, làm gì có ai khác. Ánh mắt Tịch Mộ Thiên dừng lại trên người Jennifer, cô ta ăn mặc khá táo bạo, nhất là ngày hôm nay, chiếc váy ren điểm hoa mỏng tang trên người, bầu ngực trắng ngần được đẩy cao, để lộ hoàn toàn các đường cong cơ thể.
Jennifer thoải mái để anh nhìn thấy, dường như còn sợ Tịch Mộ Thiên nhìn không được kĩ, cô ta đứng dậy, tiến lại gần anh, những ngón tay lẳng lơ đặt hẳn lên vai anh, nụ cười đầy vẻ lẳng lơ quyến rũ:
“Thế nào? Bao nhiêu năm nay em vẫn giữ được thân hình hoàn hảo đúng không Riza? Em còn nhớ bộ dạng sung sướng đến rên rỉ của anh khi lên giường cùng em, hãy để chúng ta ôn lại mộng cũ nhé, chính tại nơi đây, sẽ không có ai làm phiền ta đâu.”
Jennifer xoay người lại, để lộ cả tấm lưng trần, thấp thoáng rãnh sâu thiêu đốt mắt người nhìn. Tịch Mộ Thiên chẳng thèm nhúc nhích, sắc mặt thậm chí không hề thay đổi, anh chỉ nhìn cô ta và nói:
“Jennifer, anh không nghĩ như thế này có bất cứ ý nghĩa gì, đàn ông xưa nay em đâu thiếu, đám nô lệ dưới gấu váy em đếm không xuể. Chuyện của chúng ta đã qua từ lâu, hơn nữa anh đã kết hôn rồi!”
“Kết hôn ư?”
Jennifer khẽ nhếch mép, cười khẩy đầy bất cần: “Với cô vợ non xanh chưa phát triển hết của anh á? Em không nghĩ cô ta có thể thỏa mãn anh. Khả năng của anh ra sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-dong-y-goi-anh-la-chong/996597/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.