Ba ngày sau, Tịch Mộ Thiên bãi nại. Chu Thuyền lần này đúng là trộm gà không được còn mất thêm đấu thóc, có lẽ anh ta cũng cần phải tự kiểm điểm lại bản thân. Hạ Tử Khâm trả được cái ơn cho mẹ Chu Thuyền nên cũng thở phào nhẹ nhõm, kể từ nay về sau, cô không muốn dính líu gì đến người đàn ông tên Chu Thuyền ấy nữa. Hiện giờ, cô rất hạnh phúc, sống hai mươi lăm năm trời, bây giờ cô mới cảm thấy hạnh phúc nhất. Mà tất cả hạnh phúc của cô đều bắt nguồn từ một người đàn ông, chính là Tịch Mộ Thiên.
Cô thậm chí có thể cảm nhận rất rõ ràng bản thân mình ngày một yêu anh hơn, cũng ngày một hiểu anh hơn. Anh không thích thể hiện thành lời nhưng lại chăm sóc cô ngay từ những điều nhỏ nhất, anh rất bận rộn nhưng cuộc sống không hề khô khan, anh càng không phải một người đàn ông lãng mạn, nhưng lại rất dịu dàng và chu đáo.
Sự dịu dàng và chu đáo ấy không thể hiện ra bên ngoài, nó cần được cảm nhận từng chút, từng chút một.
Tình yêu, hôn nhân, cuộc sống, sự nghiệp, vào cái khoảnh khắc năm mới ghé đến, nhìn ra bầu trời đêm rực rỡ pháo hoa, Hạ Tử Khâm thấy cuộc sống của mình thế là viên mãn.
Con người sống trong hạnh phúc dễ trở nên khoan dung, huống hồ bản thân Hạ Tử Khâm vốn dễ mềm lòng và lương thiện. Thực ra cô muốn đối xử với Vinh Phi Lân tốt hơn một chút, đáng tiếc là sự việc luôn trái với mong muốn. Lần cô gặp lại Vinh Phi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-dong-y-goi-anh-la-chong/996606/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.