Hạ Tử Khâm ra đòn rồi mới phát hiện mình hơi mạnh chân. Cô ôm lấy cái túi của mình, chu môi, nhìn Vinh Phi Lân vẻ hơi lo lắng:
“Ai bảo anh cứ giữ chặt lấy tôi không chịu buông ra? Hic, cái đó, anh thế nào rồi?”
Vinh Phi Lân vẫn cúi gập người, ngẩng đầu nhìn cô:
“Hạ Tử Khâm, anh một lần nữa dám khẳng định, em chính là oan gia kiếp này của anh!”
Thang máy kêu kính coong rồi mở ra, Vinh Phi Lân nhanh chóng trở lại dáng vẻ phong độ thường ngày. Hạ Tử Khâm còn chưa hết ngạc nhiên đã nhìn thấy Mạch Tử đứng bên ngoài thang máy. Cô chẳng buồn đếm xỉa đến Vinh Phi Lân mà sải bước chạy tới ôm lấy Mạch Tử quay một vòng:
“Mạch Tử, sao cậu không nói cho tớ biết cậu cũng qua đây? Cậu đến đây làm gì thế?”
Mạch Tử phì cười lấy tay gõ vào trán Hạ Tử Khâm:
“Đồ ngốc! Tiểu thuyết của mình viết mà còn không buồn để tâm, cậu có biết nam chính của “Tình yêu đang độ chín” là ai không?”
“Là ai?”
Hạ Tử Khâm chưa kịp nghe Mạch Tử trả lời đã vội cúi gằm mặt xuống. Tịch Mộ Thiên đang bước ra từ trong thang máy chuyên dụng.
Khoảnh khắc ánh mắt Tịch Mộ Thiên lướt qua cô, tim Hạ Tử Khâm như loạn nhịp. Cô thầm chửi mình là đồ vô dụng vì trong lòng cô thực sự vẫn hơi sợ Tịch Mộ Thiên, còn cả tâm lí muốn trốn tránh, khiến cô không dám nhìn thẳng vào mặt anh.
Vinh Phi Lân lại gần nắm lấy tay Hạ Tử Khâm làm cô giật nảy mình, vội hất tay anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-dong-y-goi-anh-la-chong/996620/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.