Mạch Tử đưa tay lên ôm lấy mặt Hạ Tử Khâm, lắc lắc chẳng chút thương tiếc: “Đừng nhắc đến hắn ta trước mặt tớ nữa, gã keo kiệt chết tiệt ấy sai bảo tớ cứ như tớ là người hầu của hắn vậy.”
Mạch Tử còn chưa nói hết lời, điện thoại đã réo vang: “Ranh con mau nghe điện thoại, ranh con mau nghe điện thoại!”
Rõ ràng là chuông điện thoại tự thu, nghe có vẻ đùa bỡn, trêu chọc. Mạch Tử sầm mặt, lấy điện thoại trong túi ra, kề vào tai rồi gào lên chẳng chút khách khí: “Triệu Tiểu Nhạc, hôm nay tôi được nghỉ anh biết chứ hả? Đừng có làm phiền tôi!”
Chẳng buồn nghe xem người ta nói gì, Mạch Tử thẳng tay ấn nút kết thúc cuộc gọi, nhưng chưa kịp đặt điện thoại xuống thì tiếng chuông lại vang lên: “Ranh con mau nghe điện thoại, ranh con mau nghe điện thoại!”
Hạ Tử Khâm với lấy chiếc gối trên ghế, ôm vào lòng toét miệng cười, hỏi: “Có phải đại minh tinh nhà cậu không đấy?”
Mạch Tử bấm luôn phím tắt máy rồi nén điện thoại vào túi, kéo Hạ Tử Khâm đứng dậy: “Đi thôi phu nhân đại gia, mời tớ ăn cơm, đi hát, đi spa, toàn bộ do cậu trả tiền.”
Hạ Tử Khâm bị Mạch Tử lôi ra khỏi cửa, Mạch Tử nghĩ thì hay lắm, đáng tiếc vừa ra khỏi khu đô thị đã nhìn thấy chiếc xe đua màu xanh lam sáng loáng đỗ bên ngoài. Cạnh đó là một anh chàng cực kỳ đẹp trai, nom còn nổi bật hơn cả chiếc xe sành điệu.
Hạ Tử Khâm chẳng lạ gì cái anh chàng đại minh tinh mà Mạch Tử
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-dong-y-goi-anh-la-chong/996624/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.