Tịch Mộ Thiên sải bước ra khỏi nhà hàng, thái độ lạnh lùng, khuôn mặt tuấn tú cùng thân hình cao lớn. Một người đàn ông phong độ như vậy nhưng bề ngoài lại toát lên sự sắc lạnh khiến cho người khác không dám lại gần. Cho dù là bất kỳ ai, chỉ cần không ngốc đều hiểu người đàn ông này không nên dây vào. Có điều sự đời chẳng cái gì là tuyệt đối, một số người “có mắt mà không tròng.”
Ông Lưu tài xế dừng xe trước mặt anh rồi cung kính mở cửa. Tịch Mộ Thiên hơi cúi người ngồi vào hàng ghế sau, chiếc xe từ từ lăn bánh. Anh khẽ nhíu mày, những ngón tay thon dài day vào huyệt thái dương, anh uống hơi nhiều.
Ông Lưu nhìn cậu chủ qua gương chiếu hậu, cung kính hỏi: “Tổng giám đốc có cần thuốc giã rượu không ạ?”
Tịch Mộ Thiên xua xua tay: “Không cần đâu, hạ cửa kính xuống, tôi muốn hóng gió một lát!”
Cửa kính lập tức được hạ xuống, một cơn gió đêm ấm áp thổi qua mang theo vài cánh hoa mỏng manh lạc vào trong xe. Tịch Mộ Thiên nheo mắt nhìn ra ngoài, đôi lông mày nhíu chặt từ từ giãn ra. Bên đường là hàng cây anh đào đang nở rộ, cánh hoa nhè nhẹ rơi trong gió, bầu không khí trở nên ngập tràn ý thơ. Ánh đèn tỏa trên những bông hoa màu hồng phấn in xuống nước sông lấp lánh, thứ ánh sáng đó chạy dọc quanh co theo bờ sông, nhìn từ xa giống như một sợi dây chuyền bằng pha lê trong suốt, đẹp đến mê hồn.
“Dừng xe, tôi muốn đi dạo cho giã rượu!”
Ông Lưu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-dong-y-goi-anh-la-chong/996655/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.