Ngày hôm sau, lúc Thường Lê đi học Hứa Ninh Thanh vẫn chưa dậy.
Cô vừa tỉnh đã đặt cho mình một bữa sáng đặc biệt, cháo trứng muối thịt nạc và sữa đậu nành, buổi sáng Thường Lê rất thích ăn những thứ mềm mềm dễ trôi, không ăn quá no bụng.
Trừ lúc trước cô cố ý trốn tránh Hứa Ninh Thanh, buổi sáng Thường Lê sẽ giúp Hứa Ninh Thanh gọi một phần đồ ăn, lúc đầu sáng nay cũng định gọi giúp.
Nhưng chợt nhớ ra những lời tên đốn mạt đó nói khi tối.
"Có muốn tôi đánh lại một phát, xem xem đây có phải hiện thực không".
Ôi ôi.
Nghe xem, đây là tiếng người sao?
Quả nhiên chó so với đàn ông thì chó biết sủa.
Thế là Thường Lê huỷ luôn hai món mà cô đã đặt.
Hứa Ninh Thanh lúc đi tới lúc thì thấy cô nàng ngồi trước bàn ăn, mèo mập dựa vào đùi cô ngủ, cô vừa ăn cháo vừa xoa bụng mèo.
Hắn theo thói quen đi đến, ngáp một cái: "Của tôi đâu?".
"Không có" Thường Lê đem muỗng cháo cuối cùng ăn hết: "Tự mình gọi".
". . ."
Hứa Ninh Thanh cảm thấy cùng cô nàng này sống chung giống như chơi trò giải đố.
Động một chút lại tức giận, chờ một lúc lại vui vẻ.
Thường Lê ăn xong ném bát nhựa vào thùng rác trong bếp, vừa mới quay người suýt chút nữa đụng vào ngực Hứa Ninh Thanh, cũng không biết đứng đó từ khi nào.
Cô lui về phía sau, hông dựa vào kệ bếp.
Người đàn ông chắc là vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, thần sắc lãnh đạm, từ trên cao nhìn xuống, có một chút cảm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-dung-co-nhong-nheo/1438193/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.