Ban đêm, Hứa Ninh Thanh tìm y tá hỏi một phòng bệnh trống để cho cô năm nghỉ ngơi, tuy đã phẫu thuật thành công nhưng lòng cô vẫn không yên, nằm không ngủ được, thế là ngồi dậy để cho Hứa Ninh Thanh ngủ.
Khung cảnh như đang giành nhau trả tiền trong nhà hàng, nhường qua đẩy lại, cuối cùng chẳng ai chịu ngủ cả.
Thường Lê gửi tin nhắn cho Bánh Su Kem, nhờ cô giúp chăm sóc Bánh Bánh mấy ngày, hai người họ phải quay về gấp nên Bánh Bánh vẫn còn ở khách sạn.
Ban đầu định ngồi nói chuyện thâu đêm, kết quả tới khi trời bắt đầu hừng sáng thì Thường Lê gục đầu lên vai Hứa Ninh Thanh ngủ mất.
Hứa Ninh Thanh khe khẽ thở dài, ôm cô đặt lên giường rồi đắp chăn lại, bản thân ngồi xuống ghế chợp mắt một lát.
Ngồi ngủ không thoải mái nên ngủ không sâu, bị ánh nắng chiếu vào mắt nên tỉnh giấc, Hứa Ninh Thanh đứng dậy đóng rèn lại rồi bước nhẹ ra ngoài.
Đến quầy y tá hỏi thăm tình hình của Thường lão, dự đoán một lát nữa sẽ tỉnh lại, Hứa Ninh Thanh đi xuống lầu mua đồ ăn sáng.
Đối diện bệnh viện có khá nhiều hàng quán, nào là tiệm cơm sáng tiệm hoa quả, dù đang mùa đông vẫn mở rất sớm.
Hôm qua ngủ ở bệnh viện nên không thể thay quần áo, đồ trên người đã nhăn nhúm hết cả, hành lông mày cũng cau lại, lộ ra vẻ buồn bực khó gần khiến không ít người trên đường chú ý.
Hứa Ninh Thanh đi vào một tiệm mua đồ ăn sáng, sau khi quay về Thường Lê vẫn chưa tỉnh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-dung-co-nhong-nheo/291972/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.