Tống Lê ăn uống không quá tốt bắt đầu từ một tháng trước, đoạn thời gian đó chỉ có lúc Hứa Từ đến ăn cơm với cô ấy mới ăn thêm được chút.
Cô ấy vốn dĩ đã gầy, mấy ngày nay buồn nôn vẫn luôn nôn ra, nhìn cô ấy đã sắp da bọc xương.
"Làm gì khoa trương như vậy chứ, cậu véo mặt thử đi, vẫn là có chút thịt." Lúc Minh Dư đến cô ấy vừa nôn xong.
Giống như Vương Tiểu Lãng trong sách vậy, vào niên đại hoàng kim năm 18 tuổi, tuy cô ấy không văn nghệ lãng mạn muốn biến thành đám mây trên bầu trời lúc sáng lúc tối như vậy, nhưng khát vọng muốn ăn, muốn yêu là như nhau.
Lúc cô ấy tức giận sẽ không tuyệt thực để trừng phạt chính mình.
Minh Dư lo lắng hỏi: "Lê Lê, không phải cậu mang thai chứ? Có muốn ăn chua, hay là cay?"
“Cậu nói bậy gì đó.”
Vừa vặn lúc này Hứa Từ đến đây, áo sơ mi màu trắng, quần đơn giản màu xám nhạt, cúc áo bằng gỗ vẫn được cài đến viên đầu tiên, không nhìn ra một nếp uốn nào trên quần áo.
Anh ấy xách hai túi hoa quả và một hộp tiện lợi, gần đây Tống Lê ăn uống không ngon, anh ấy luôn mang đồ ăn biến đổi đa dạng cho cô ấy.
Ánh mắt nhìn thấy Minh Dư rất nhạt, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi, tầm mắt rơi xuống trên người Tống Lê mới có sự ấm áp.
Sáng nay cô ấy chạy vào phòng vệ sinh nôn, không rảnh để đi giày, Hứa Từ lấy dép lê cho cô ấy đi vào: "Con gái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-gai-coca-bach-mao-phu-luc/694808/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.