Tiểu Phiến cầm hộp đồ ăn quay trở về Di Hoà Viện, lúc ấy Lý Lệnh Uyển còn đang ngủ, Tiểu Ngọc ngồi trên ghế cạnh đầu giường.
Tiểu Phiến vội vàng mở nắp hộp đồ ăn ra, nàng ta lấy chén canh gừng lớn từ trong hộp cẩn thận đi tới, khom lưng nhẹ giọng kêu Lý Lệnh Uyển:
" Tiểu thư, tiểu thư, nô tì đem canh gừng đến cho người, mau uống khi còn nóng."
Kêu vài tiếng Lý Lệnh Uyển mơ màng mở mắt, ánh mắt mờ mịt nhìn mặt Tiểu Phiến tựa như không biết nàng ta là ai.
Tiểu Phiến bị Lý Lệnh Uyển nhìn chằm chằm, trong lòng liền cảm thấy có điểm kỳ lạ. Giọng nói run run nói lại lần nữa: " Tiểu thư, canh gừng đây người mau uống khi còn nóng"
Lý Lệnh Uyển thu hồi ánh mắt, Tiểu Ngọc đứng lên đỡ nàng ngồi dậy dựa vào đầu giường.
Vừa nãy nàng cảm thấy choáng váng, trong lòng chỉ nghĩ buổi tối hôm qua không phải nàng còn thức đêm viết truyện sao? Như thế nào vừa mở mắt liền nhìn thấy một tiểu nha hoàn đứng trước mặt mình?
Sau đó nàng mới chợt nhớ, ai nha, nàng đã xuyên vào đây mười ngày rồi, muốn trở về thời gian lúc xưa thức khuya viết truyện là chuyện không thể?
Tiểu Phiến cầm muỗng đút canh gừng cho Lý Lệnh Uyển, sau khi nàng uống hai muỗng liền nhíu mày, nàng đưa tay đẩy ra: " Đưa chén canh gừng cho ta"
Nàng cầm chén canh gừng cực kỳ nhanh chóng uống cạn một hơi, Tiểu Phiến cùng Tiểu Ngọc há hốc mồm trợn mắt chăm chú nhìn nàng.
Canh gừng đúng là khó uống a, uống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-gai-cua-gian-than/1326504/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.