Ngày thứ 9..........
Sáng sớm anh tỉnh dậy,cảm thấy trống trống, giật mình mở mắt không thấy nó nữa,anh vội làm Vscn rồi chayn xuống nhà,tìm hết tầng trên tầng dưới
-Vy!Em ở đâu?Ra đây đi!
-Vyyyyyyy.........
Sau 1 tiếng đồng hồ tìm khắp nhà,anh không tìm thấy nó thì sợ hãi,sợ nó sẽ xa anh, anh lấy vội chiếc chìa khóa môtô rồi lấy xe phóng đi,anh nhất định sẽ tìm được nó dù có lật tung cả cái thành phố này lên!
Trong khi đó,tại một nơi.......
Phải làm sao đây
Em sắp đi xa rồi
Anh đừng khóc nhé
Dù em không thể đi cùng anh đến cuối con đường
Nhưng trái tim em vẫn sẽ hướng về anh
Đừng buồn anh nhé
Đừng níu kéo em
Làm như thế
Em sẽ ngập ngừng
Em cũng không muốn xa anh
Nhưng số phận đã định
Chúng ta phải chia lìa....
Giọng hát nó vang lên,nó ngồi trên lan can nhìn ngắm trời xanh,khuôn mặt buồn bã
“Phải làm sao đây?“......
-------------------------------------------------
Anh đã tìn hết tất cả ngõ ngách,con đường nhưng vẫn không thấy nó,anh thất vọng đi về và nằm trên giường hướng đôi mắt ra cửa sổ nhìn bầu trời
“Phải làm sao đây?“.......
Anh đi vào giấc ngủ,trong giấc mơ
Anh đang đi trên con đường đầy hoa anh đào quen thuộc,anh nhìn thấy nó 7 tuổi,tay nó xách cặp tung tăng chạy nhảy
-Anh Vũ!Ra đây nhanh lên,nhiều hoa anh đào rơi lắm này!-Nó tươi cười nhìn anh
-Ừ!-Một giọng nói đằng sau anh vang lên
Anh quay lại nhìn
Đó là anh lúc 7 tuổi và đang chạy đến cạnh nó
Đây là kí ức đẹp của anh và nó anh đã đánh mất nó rất lâu rồi.....
-Vy!Nhanh lên,chúng ta sắp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-gai-lam-vo-anh-nhe/2244189/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.