Sau ngày nó mất,anh tự nhốt mình trong phòng không ăn,không uống,anh luôn nhìn vào bức ảnh nó,trong lòng lại nhói đau
-Tại sao em lại rời bỏ anh sớm thế chứ?Tại sao?
“Choang....”Đồ đạc trong phòng anh vỡ tan tành,anh trượt xuống dựa vào tường,cả người đầy những vết máu.Anh nhớ...nhớ những lần bị thương được nó chăm sóc,băng bó nhưng bây giờ thì không được nữa,nó đã không còn trên đời.
Anh cứ như thế...sống trong bóng tối một cách bất cần đời,đôi mắt mờ đục nhìn vô hồn.
Hằng năm...cứ đến ngày dỗ của nó,anh mới bước ra khỏi phòng,anh đi trên con đường đầy nắng nhưng sao cảm giác thật cô đơn,lạnh lẽo.Anh đi qua những nơi kỉ niệm của anh và nó.
Anh vào một tiệm hoa,chọn mua bó hoa hồng trắng ưa thích của nó và mua một chiếc nhẫn kim cương tuyệt đẹp,và hằng năm mọi thứ cứ lặp đi lặp lại như vậy.Đối với mọi người ở tiệm chuyện đó đã thành thói quen.
Anh lặng lẽ mang bó hoa và chiếc nhẫn đến một nơi yên tĩnh,cây xanh che rợp ánh nắng chói chang,những cơn gió cứ vi vu thổi...
Trước mắt anh là một cô gái mặc chiếc váy trắng,mái tóc bạch kim,một cơn gió bất chợt thổi qua,cô gái ấy nhìn anh đôi mắt hiền dịu,đôi môi đỏ mọng của cô ấy mỉm cười nhẹ
Anh nhìn cô gái đó đầy trìu mến và yêu thương.Anh khẽ chạm vào khuôn mặt cô ấy.Thật lạnh lẽo!Nhưng sao cô ấy vẫn luôn mỉm cười với anh.
Anh tặng cho cô ấy bó hoa và chiếc nhẫn,hằng năm anh đã tặng và cầu hôn cô ấy nhưng anh luôn bị từ chối.Cô ấy không chấp nhận anh hay đúng hơn là cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-gai-lam-vo-anh-nhe/2244193/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.