Lương Hàn Vũ nhận được tin báo, nhanh chóng chạy tới bệnh viên, thậm chí không quan tâm phép tắc mà chạy dọc hành lang, mày anh nhăn lại, mặt mũi bơ phờ. Tin dì Lâm đột nhiên phải vào viện khiến anh kinh ngạc, trong điện thoại Vịnh Hân khóc sướt mướt nói năng không rõ ràng, anh chỉ có thể hỏi tên bệnh viện rồi lập tức chạy tới, hy vọng không xảy ra chuyện gì.
Khi anh chạy đến tầng ba, mở cửa phòng bệnh ra thì Vịnh Hân đang ngồi cạnh giường, nghe thấy tiếng động liền quay đầu, khuôn mặt vẫn chưa khô nước mắt.
“A Vũ…” Cô nghẹn ngào thành tiếng, nước mắt lại chảy xuống.
Anh hổn hển lại gần cô, Vịnh Hân đứng dậy nhào vào lòng anh, khóc lớn. “A Vũ… Bà… Bà…”
Anh vuốt tóc, vỗ nhẹ lưng cô, ánh mắt hướng về dì Lâm đang phải nằm trên giường bệnh truyền dịch.
“Sao lại thế này?” Anh nâng khuôn mặt đẫm nước mắt của Vịnh Hân lên, xem ra cô đã rất sợ hãi. “Bà… Đột nhiên… như vậy.” Cô khóc thút thít nói. “Em rất sợ… Bác sĩ nói là… bệnh tim tái phát…” Cô ôm anh khóc không ngừng.
Bệnh tim tái phát? Lương Hàn Vũ nhăn mi tâm, sao đột nhiên lại như vậy?
“Bà… Bà sao lại có bệnh tim? Bà chưa bao giờ nói.” Cô hít hít mũi.
“Dì Lâm đã lớn tuổi rồi.” Anh nhìn người nằm trên giường bệnh, trong lòng lo lắng. Vài ngày trước dì Lâm than không khỏe, anh vốn muốn đưa bà đi khám, nhưng bà lại sợ anh hoảng, bảo rằng do bà già rồi nên khó tránh khỏi bị bệnh này nọ. Những tưởng không sao,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-gai-tao-chin/277759/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.