Sau khi quay trở về khách sạn, Ninh Già Dạng nghiêng người nằm lên ghế sô pha, nhàn nhã lật kịch bản.
Vừa khéo, vẫn ở trong phòng khách sạn lần trước.
Từ cửa sổ sát sàn, có thể nhìn thấy rõ có rất nhiều phóng viên đang đứng trước cửa khách sạn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Như thể quay về cảnh tượng khi ấy, lúc ở cùng với Thương Dư Mặc bị đám phóng viên bao vây.
Chỉ có điều lần này người bị đám phóng viên vây quanh là Cố Dục Khánh.
Nào ngờ, Cố Dục Khánh lại không ở đây.
Ngôn Thư mở rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, không nhịn được mà lắc đầu: “Đám phóng viên này đều không biết động não à, sao ngôi sao lớn như thầy Cố lại không có nhà ở Nam Thành này chứ.”
Đôi môi đỏ của Ninh Già Dạng nhếch lên tạo thành một vòng cung nhẹ nhàng, thờ ơ nói: “Hoặc là biết, chẳng qua cũng không còn chỗ nào khác để ngồi hóng hớt, không phải sao?”
“May mà em cũng có nhà ở Nam Thành, lần trước đi qua Trang viên Hoa Hồng, chị phát hiện đã sửa xong rồi. Nếu không thì đến lúc quay phim, ngày nào cũng ở khách sạn rồi bị đám người này dòm ngó, cũng thật phiền phức.” Ngôn Thư lại nghĩ tới buổi trưa kí hợp đồng rất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-khong-ngoan/2406899/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.