Ánh đèn trên sân khấu lễ trao giải chói lọi, chiếc váy dài màu vàng kim của Ninh Già Dạng như được khoác thêm viền bạc, đầu ngón tay trắng nõn mảnh khảnh ôm lấy chiếc cúp vàng, nét tùy ý giữa lông mày xinh đẹp như thấm sâu vào trong.
Ở đây phần lớn là người nước ngoài, không hiểu được tiếng Trung.
Sau khi mọi người thảo luận, cuối cùng họ cũng hiểu được ý của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Im lặng trong vài giây.
Cả hội trường bỗng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Người đàn ông đẹp trai đứng ở hành lang tầng hai, cách một biển người, nhìn bóng hình còn chói lọi hơn cả ánh đèn.
Đôi môi mỏng chậm rãi cong lên.
"Thương, cậu cười cái gì đấy?"
Người thanh niên tóc vàng mắt xanh đã đưa Thương Dư Mặc vào hội trường lễ trao giải dùng tiếng Trung sứt sẹo hỏi.
Ánh mắt Thương Dư Mặc chưa từng rời khỏi cô, lời ít ý nhiều mà đáp: "Vui."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Vui cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-khong-ngoan/2406967/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.