Khả Ngân đứng ở trên xe bus, dòng người đông đúc trên xe xô đẩy vào người cô. Trong túi vang lên tiếng chuông điện thoại, cô nén lại tiếng ồn ào xung quanh mà bắt máy.
- Tôi đây.
Vương Dịch Phong ở bên kia đầu dây, loáng thoáng vẫn nghe được tiếng ồn ào trên xe bus. Hắn hơi dừng lại, giữa những phân vân không biết phải nói gì, hỏi.
- Cô đang về à?
Khả Ngân hơi cúi đầu, cô gửi đồ ăn cho Dịch Phong, tất nhiên hắn biết cô đã tới công ty hắn. Cũng lường trước được hắn sẽ gọi lại cho cô, Khả Ngân mỉm cười.
- Ừ.
Lại một khoảng lặng nữa tràn tới, Vương Dịch Phong bỗng nhiên trở nên lúng túng. Vừa rồi nhìn thấy bóng cô khuất xa, chỉ nghĩ tới ngay lập tức gọi điện cho cô, tới khi đầu dây bên kia bắt máy, nhất thời lại không biết phải nói gì.
Chỉ là, trong khoảnh khắc vừa chợt thoáng qua đó, hắn rất muốn được nghe thấy giọng nói của cô.
Khả Ngân thấy Vương Dịch Phong thật lâu không nói gì, cô khẽ nhíu mày gọi.
- Vương Dịch Phong?
Hắn vội ậm ờ, giống như mới sực tỉnh. Khả Ngân hỏi lại hắn.
- Có chuyện gì vậy?
Vương Dịch Phong lắc đầu.
- Không có gì, cô về cẩn thận.
Khả Ngân gật đầu.
- Ừ.
Trước khi hai người ngắt máy, Vương Dịch Phong gọi một tiếng.
- Khả Ngân!
Khả Ngân trả lời.
- Hửm?
Vương Dịch Phong nói.
- Cám ơn cô.
Điện thoại đã ngắt kết nối từ lâu, Khả Ngân vẫn như người mất hồn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Mặc cho đám đông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-la-cua-chinh-toi/1375008/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.