Khả Ngân ngày hôm nay đến lớp học nấu ăn của Vương Hạo lần cuối, thoáng cái mà thời gian đã trôi qua nhanh như vậy. Vương Hạo vừa hướng dẫn cô trang trí đồ ăn vừa cười.
- Vốn ban đầu mở lớp dạy, không ngờ tới chỉ có em là học viên duy nhất. Xem ra anh thật không có duyên làm thầy dạy rồi.
Khả Ngân vội bác bỏ.
- Không có, anh rất giỏi. Em học anh cũng thấy rất tốt.
Vương Hạo buồn cười, cái cô bé này thật sự ngay cả cách an ủi người khác cũng ngây ngô như vậy. Mang một nhánh húng quế đặt trên miếng bò phi lê, anh nói.
- Lần trước anh cũng đã nói với em chuyện giới thiệu em vào một nhà hàng Pháp người quen với anh, em thấy thế nào?
Khả Ngân ngẩng đầu nhìn anh ngạc nhiên hỏi.
- Thật sao?
Vương Hạo cười.
- Lần trước anh đã nói với em rồi mà?
Khả Ngân gãi đầu cười trừ.
- Em tưởng anh quên rồi.
Vương Hạo vuốt đầu cô bất đắc dĩ cười, nhìn cô bé vui vẻ ra mặt, ngay cả động tác đang làm trên tay cũng hăng hái hẳn lên. Sau đó chợt nghĩ ra gì đó, Khả Ngân khựng lại ngẩng đầu nhìn.
- Nhưng mà, còn anh thì sao?
Vương Hạo bật cười.
- Nói gì ngốc nghếch vậy chứ? Anh còn cửa hàng này mà, tất nhiên là vẫn sẽ ở đây.
Nghĩ tới sau này sẽ khó có cơ hội thường xuyên qua lại, sợ rằng quan hệ hai người sẽ nhạt phai, Khả Ngân mím môi chần chừ nói.
- Thi thoảng em quay lại đây cũng được chứ?
Vương Hạo lại càng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-la-cua-chinh-toi/1375012/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.