Hoài Nguyệt lái chiếc xe BMW của Cơ Quân Dã về khu nhà ở ngoại ô.
Trên xe Cơ Quân Dã đã gọi điện thoại cho A Thích và nói mình uống nhiều rượu, Hoài Nguyệt lái xe đưa về, không ngờ lại làm cho hai người đàn ông ở nhà lo lắng không thôi. Vừa lo cho Cơ Quân Dã uống say, vừa lo cho khả năng lái xe của Hoài Nguyệt. Xe vừa về đến trước sân, A Thích đã đợi sẵn, vội vàng chạy tới mở cửa xe quát Cơ Quân Dã: “Em điên hay sao mà uống nhiều rượu như vậy, không phải em bảo là đang có thai sao?”
Cơ Quân Dã mặc kệ anh ta nửa bế nửa kéo xuống xe, chỉ ôm ngang eo anh ta làm nũng: “Em nhớ mẹ, cũng nhớ tới vài chuyện khác nên trong lòng hơi khó chịu”.
Hoài Nguyệt vừa nghe vừa ngồi yên trên ghế lái, nhìn thấy Cơ Quân Đào đứng bên ngoài, cô nhất thời không dám xuống xe.
A Thích nhìn hai người một trong xe một ngoài xe, đương nhiên hiểu ngay là Cơ Quân Dã đang mượn rượu diễn trò nên vừa bế cô vào trong nhà vừa nói: “Đừng buồn, đừng buồn nữa, mẹ không còn nhưng còn có anh và anh trai em mà”.
Cơ Quân Đào đợi hồi lây vẫn thấy Hoài Nguyệt ngồi trên xe mãi không mở cửa, biết cô làm vậy vì mình nên cảm thấy rất buồn bã, vừa định xoay người đi vào nhà thì Hoài Nguyệt đẩy cửa bước xuống.
“Cơ tiên sinh”. Hoài Nguyệt nhẹ nhàng gọi rồi đưa chìa khóa xe cho anh.
Cơ Quân Đào cầm lấy, do dự trong chốc lát rồi hỏi: “Giờ về thành phố à?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-la-dinh-menh-doi-anh/393444/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.