Buổi tiệc trà sẽ diễn ra vào buổi chiều. Trước đó một ngày, phòng khách đã được sắp xếp lại, bánh ngọt được đặt trước ở tiệm bánh, bữa tối thì được đặt trước tại nhà hàng bên cạnh tiểu khu. Sáng sớm, Cơ Quân Dã và A Thích đã đưa Tiểu Cẩm và Tiểu Trần từ phòng triển lãm tới đây chuẩn bị.
Cả đêm Cơ Quân Đào trằn trọc không yên. Hôm sau thức dậy muộn, nhớ tới bữa tiệc tại căn nhà ngoại ô, lại nghĩ đến việc Hoài Nguyệt không chịu tới nên hứng thú đã vơi đi gần hết. Gần mười một giờ anh mới về đến nhà. Đẩy cửa vườn hoa ra, nghe thấy tiếng sủa của Leshy vang lên trong vườn hoa, anh liền đứng yên cạnh cửa đợi nó chạy tới đón mình. Đợi một lát không thấy động tĩnh gì, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, anh đi vào bên trong xem lại phát hiện Leshy bị xích ở góc vườn hoa, tim anh bất giác đập nhanh hơn.
Mở cửa vào nhà, quả nhiên thấy Hoài Nguyệt và Cơ Quân Dã đang cùng nhau bày trà bánh trong phòng khách. Cô mặc chiếc váy liền áo màu trắng có vẻ hoa văn lá liễu mờ mờ đã mặc trong lễ khai mạc triển lãm lần trước, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc buột cao, đeo một bộ hoa tai ngọc trai, trên người không còn trang sức nào khác nhưng lại xinh đẹp, tươi tắn mê người. Nhìn thấy anh, cô vẫn hơi lúng túng, không chào mà chỉ cố gắng bình tĩnh mỉm cười. Cơ Quân Đào thấy màu đỏ dần lan rộng trên mặt cô, tâm trạng lập tức như vén mây nhìn thấy mặt trời.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-la-dinh-menh-doi-anh/393476/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.