Trử Tụng cảm thấy mình đã có một giấc mơ rất dài, trong mơ anh đã có được cái gì, cuối cùng lại mất đi cái gì đó. Có lẽ đó chính là cuộc đời, điều đã định ra sự không hoàn hảo. Những gì đã từng có là hồi ức được anh trân trọng nhất trong cuộc đời này, một đoạn đời đã qua và sẽ không còn nữa. Cũng may là mỗi giây phút làm người phi công anh đều dốc hết sức lực, ít nhất tới bây giờ nghĩ lại, tuy rất không nỡ nhưng anh sẽ không hối tiếc. Anh vẫn còn một đoạn đường đời rất dài phải đi tiếp, máy bay không phải tất cả đối với anh, bầu trời kia sớm muộn gì anh cũng phải rời xa, chỉ là sớm hơn một chút mà thôi. Không có gì to tát cả.
“Này, anh ngủ rồi à?” Kiều Ưu Ưu đẩy Trử Tụng đang ở bên cạnh cô. Hôm nay anh khá yên lặng, trên máy bay trở về cũng ngủ suốt, đến nơi cũng vẫn ngủ, cô không tin anh có thể ngủ được nhiều như thế.
Trử Tụng động đậy người, nheo mắt: “Sao thế?”
Kiều Ưu Ưu lấy tờ giấy có dán ảnh của Trử Tụng trong túi da bò ra, cười hi hi nói: “Trước đây không để ý tới, hóa ra chàng trai này lúc trẻ cũng rất đẹp trai đấy.”
Trử Tụng liếc nhìn bức ảnh, đắc ý nhếch miệng cười: “Mọi người đều nói như vậy!”
Trên bức ảnh là anh mười mấy tuổi khi mới nhập ngũ, để đầu đinh, mọi người đều nói đầu đinh là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm vẻ đẹp trai, điều này thì Kiều Ưu Ưu đã rất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-la-doi-canh-cua-anh/553185/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.