Trở lại đám người Vương Dịch Thiên, dù tìm kiếm ở đâu cũng không nhìn thấy cô. Anh gọi tất cả về sĩ đang đứng ở ngoài vào, chia nhau ra tìm. Khoảng năm phút sau có một người chạy vào từ cửa F.
“Cậu chủ, cậu xem đây có phải là...” - Anh ta xách theo đôi giày cao gót màu đen, bị gãy hết một đế. Vương Dịch Thiên nhìn sơ đã biết là giày của Phỉ Phùng Lam.
“Người đâu?” - anh gằn giọng đầy tức giận
“Thưa cậu chủ, không thấy người, chỉ có đôi giày thôi, còn cả tờ giấy này nữa. Nó được đặt ngay ngắn dưới giày.”
Vương Dịch Thiên sốt ruột, lập tức giật lấy tờ giấy mở ra xem. Bên trong có ghi:
“Lưu Thanh Long, tao tìm kiếm mày cũng đã lâu lắm rồi, không ngờ trời giúp tao lại gặp mày ở hòn đảo này. Tao nói cho mày biết, giờ tao đã là một diễn viên, có tiếng tăm, có tiền, không phải từ một thằng đua xe trở thành tài xế như mày. Tao đang giữ cô gái đi chung với mày lúc trưa.
Tao không cần biết cô ta là con của chủ mày, là vợ của chủ mày hay là họ hàng thân thích của mày, nhưng tao biết ả rất quan trọng. Nếu mày đọc được thư thì hãy nhanh chóng gọi cho tao, số điện thoại 0*******. Còn nữa, ả rất đẹp, nếu mày làm tao mất kiên nhẫn thì tao chẳng biết mình sẽ làm gì ả đâu.”
Vương Dịch Thiên đọc xong liền bóp chặt tờ thấy, nghiến răng nghiến lợi, giọng nói như muốn nuốt tươi người khác: “Hắc Long, là người quen cũ của cậu.”
Hắc Long nhanh chóng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-la-nguoi-thu-tu-lai-la-nguoi-dau-tien/1758821/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.