Lạnh, lạnh tới không thể nào hô hấp, trời càng tối, nhiệt độ liền tăng lên không ngừng, trong lúc nhất thời, Hoàng Sa thật sự rất muốn ngủ, ngủ cho tới khi hơi thở dừng lại…
Không! Cô không được có suy nghĩ tiêu cực như vậy!
Hoàng Sa chống đỡ cơ thể suy yếu, khe khẽ híp mắt, bàn tay bị đông tới tím xanh giơ lên, chỉ nghe một tiếng ‘bốp’ vang dội, bên má cô là một mảng sưng đỏ.
Tỉnh táo lại Hoàng Sa! Mày không được ngủ!
Tự nhắc với lòng như vậy, mỗi khi cơn buồn ngủ ập tới, cô sẽ phản xạ có điều kiện mà cho bên má mình một cái tát thật mạnh.
….
Cô không biết bây giờ là lúc nào, chỉ biết cơ thể được bao bọc thật ấm áp, là thứ gì? Thứ gì lại ấm áp tới vậy?
Thức dậy trong lớp lông rậm rạp, xúc cảm mềm mại nói không nên lời, Hoàng Sa giật mình ngó nghiêng, nhìn một hồi mới biết bản thân đang nằm trêи bụng một con thú.
Xung quanh cách cô một mét, từng đàn thú đang vây quanh, chỉ có con Hồng lang này là cách cô gần nhất.
Hoàng Sa thấy từng đàn động vật to lớn tới phi lí đang ngủ ở gần đó, sợ tới mức nín thở, tim đập liên hồi không ngừng nghỉ, thân thể run rẩy, nửa ngày không biết làm gì.
Nương ơi! Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra a!
Sau một lúc lâu, Hoàng Sa mới kìm nén cảm xúc, thật cẩn thận bò từ trêи bụng mềm mại của Hồng lang trưởng thành xuống, tay vô ý nắm một nhúm lông đỏ rực, làm cô sợ mém chút nữa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-la-nu-vuong-toi-nguyen-cui-dau/1340969/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.