Chiếc áo hai dây màu trắng mà Từ Mạn mặc rất sát người , nhưng phần bụng của cô vẫn bằng phẳng , trông không giống chút nào với người đang có thai bốn tháng .
Hai bàn tay đút trong túi quần của Lục Diệc Thâm từ từ nắm lại thành nắm đấm .
Cái bụng phẳng lì của cô như cái gai đâm vào mắt anh . Anh run run môi , nhưng không biết mở lời thế nào .
Khoảng cách xa nhất trên thế gian này không phải là người ở bắc bán cầu người ở nam bán cầu , cũng phải kẻ trên thiên đàng kẻ dưới địa ngục .
Mà chính là rõ ràng đang đứng trước mắt đây nhưng cũng không thể nào có đủ dũng cảm để gọi tên nhau .
Lúc này , Cố Ngôn cũng đã trấn tĩnh lại , “ Sao cậu lại đến đây ? ” Lục Diệc Thâm lúc này mới từ từ chuyển ánh nhìn sang Cố Ngôn , “ Đáng lẽ phải là tôi hỏi cậu , vội vàng ra nước ngoài như vậy , có phải đã làm chuyện gì đáng xấu hổ rồi không ? ”
Nhận thấy Lục Diệc Thâm có lẽ đã biết tất cả rồi , Cố Ngôn cũng không muốn giấu giếm nữa . Anh nói thẳng sự thật : “ Cậu và Mạn Mạn đã li hôn rồi , cô ấy muốn đi đâu không hề liên quan gì đến cậu , cho nên tôi xin cậu , bảo người của cậu tránh ra đi . ”
Lục Diệc Thầm lặng lẽ nhìn Cố Ngôn một lúc , khóe môi từ từ nhếch lên tạo thành một nụ cười lạnh lùng , “ Tôi thật sự không ngờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-muon-hanh-phuc-ben-anh/504975/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.