"Làm phiền anh quá, em xin lỗi ạ." Bạch Chỉ khụt khịt cái mũi, nhớ tới rổ trứng, vừa định đứng lên lại ngồi sụp xuống.
Tạ Tư Cẩn: "Bị thương à?"
Bạch Chỉ: "Chân bị tê ạ."
Tạ Tư Cẩn nở nụ cười, ngồi lại trên bãi cỏ cùng cậu, dường như không hề ngại sẽ làm bẩn chiếc quần mấy vạn đắt đỏ của mình.
Bạch Chỉ hơi ngượng ngùng, lại nói cảm ơn lần nữa.
Sau khi trở về, cậu dùng hai quả trứng mới nhặt làm cho Tạ Tư Cẩn một bát trứng hấp để cảm ơn anh đã vô tư giúp đỡ.
"Trứng hấp?" Tạ Tư Cẩn bất ngờ, sao Bạch Chỉ biết anh thích ăn trứng hấp?
Anh chỉ mới nói qua chuyện này trong phỏng vấn hồi mới vào nghề. Hồi Tạ Tư Cẩn năm tuổi, bố mẹ đã tham gia công việc tuyệt mật của cơ quan, anh trải qua hầu như cả tuổi thơ cùng với ông bà nội. Bà nội không giỏi nấu nướng, nhưng khi anh tan học về nhà, lúc nào cũng hấp cho anh một bát trứng gà. Về sau, Tạ Tư Cẩn được nếm qua không biết bao nhiêu của ngon vật lạ, cái lưỡi kén chọn cũng thử qua vô số sơn hào hải vị, nhưng thi thoảng, anh vẫn nhớ về bát trứng hấp mộc mạc khi xưa.
Bát trứng hấp kia cũng chẳng phải quá mức ngon lành, chỉ là được phủ thêm một lớp kính tuổi thơ mà thôi.
Món ăn có thể lưu giữ tình cảm và hồi ức của con người, khi đầu lưỡi một lần nữa chạm tới miếng trứng hấp xốp mềm, Tạ Tư Cẩn cảm thấy mình như được chạy về mùa hè năm ấy. Sau khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-nao-co-theo-duoi-nguoi/332764/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.