Ban Thịnh sau khi đưa cô đi một vòng quanh đảo, hai người đứng trước bãi biển hóng gió buổi tối một lúc lâu. Điện thoại Ban Thịnh cầm trong tay vang lên một hồi làm phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng.
Cậu lấy điện thoại ra xem tin nhắn, một tiếng cười phát ra từ trong xoang mũi:
“Lý Ngật Nhiên về trước rồi.”
Lâm Vi Hạ bất giác nhìn cậu: “Hả?”
“Cậu ta đi uống rượu, thuận tiện mang theo Trình Ô Toan rồi.” Ban Thịnh cất điện thoại vào trong túi quần.
Con ngươi của Lâm Vi Hạ chuyển động: “Vậy chúng ta đi về thế nào?”
“Xe đưa đón.” Ban Thịnh đi thẳng về phía trước.
Cậu không phải không biết Lý Ngật Nhiên đang kiềm chế những suy nghĩ xấu gì, cố tình thuận nước đẩy thuyền giữ hai người ở lại đây, để cậu ta tạo cơ hội cho hai người ở riêng với nhau.
Ban Thịnh dẫn người đến khu vực lân cận của xe đưa đón, nhưng được thông báo xe đưa đón chỉ xuất phát sau khi lễ hội âm nhạc kết thúc. Hoàng hôn ở phía xa dần dần chìm xuống đường bờ biển.
Bầu trời càng lúc càng tối, trong lòng Lâm Vi Hạ có chút khẩn trương.
Ban Thịnh dường như nhìn ra lo lắng của cô, xoay người gọi một cuộc điện thoại, không biết cậu nói gì với đầu dây bên kia, rất nhanh, một chiếc xe ô tô màu đen từ từ đến đón bọn họ rời khỏi nơi này.
Ban Thịnh mở cửa xe để Lâm Vi Hạ vào trước, sau đó nghiêng người, đôi chân dài duỗi ra đặt vào trong. Lốp xe màu đen ma sát trên mặt đường nhựa, “ầm”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-nghe-thay-duoc/1650309/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.