Thời gian chớp mắt trôi qua, bọn họ học thạc sĩ năm thứ hai, Lâm Vi Hạ và Ban Thịnh đều nhận được thiệp đám cưới của Phương Gia Bội, thời gian trùng hợp đang là nghỉ hè, bọn họ trở về Nam Giang để tham gia lễ cưới.
Ban đầu khi Phương Gia Bội thi vào một trường đại học Sư Phạm ở Tây Nam, cô vẫn giữ liên lạc với mọi người hằng năm. Bởi vì mỗi kỳ nghỉ hè đều là ngồi cao tốc cùng các sinh viên đồng hương trở về nhà, trên đường mọi người sẽ chăm lo giúp đỡ cho nhau.
Bởi vì cơ duyên này, cô cùng một đàn anh lâu ngày sinh tình, hai người yêu nhau từ năm nhất đến lúc thuận lợi tốt nghiệp.
Cuối cùng bọn họ quay về Nam Giang làm việc, sau hai năm dự định làm đám cưới, gặp mặt hai bên gia đình xong thì bọn họ quyết định ngày tổ chức.
Hôm hôn lễ, Liễu Tư Gia bởi vì có việc không thể về kịp, nhờ người quen chuẩn bị một phần lễ hậu, trên thiệp cô chúc phúc cho Phương Gia Bội còn hỏi thăm từng người bạn, nói cô rất mong chờ cuộc hẹn mười năm của bọn họ.
Bởi vì khu vực phía Tây Nam xảy ra động đất, nên chi đội của Ninh Triều được điều động đến đó để cứu trợ trận động đất, không thể tham dự lễ cưới, nhưng cũng nhờ bạn bè gửi quà cáp qua.
Hôn lễ được tổ chức tại một công viên rừng ở trong núi Thanh Liên, Lâm Vi Hạ và Ban Thịnh ngồi ở vị trí bạn bè, trên sân khấu Phương Gia Bội đội gạc trắng trên đầu, dưới sự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-nghe-thay-duoc/413826/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.