Nửa đêm.
Châu Châu bị lạnh rúm người lại, ngay sau đó có một người kéo tay cô, hình như bên tai còn nghe thấy gì đó…
Cô vô thức kêu lên một tiếng: “Số Pi!”
Mở mắt ra, đồng tử vì phải làm quen với bóng tối mà phóng đại, Châu Châu mơ hồ nhìn thấy một bóng người lờ mờ, cô giật mình kêu lên, “A!!!”
Giọng nói của bóng đen khàn khàn: “Châu Châu… đừng sợ… là tôi.”
“… Số Pi?” Châu Châu không lùi ra sau nữa, ngược lại dịch người ra phía trước, “Sao anh lạnh vậy?”
Vì là một con ma,, nhiệt độ cơ thể của Số Pi cùng lắm chỉ thấp hơn so với người bình thường mấy độ mà thôi, trước nay sẽ không xảy ra tình huống nhiệt độ thấp muốn đóng băng như này.
Xem ra, bản thân Số Pi cũng không chịu nổi loại nhiệt độ thấp này.
Anh ôm chặt hai tay, “Tôi lạnh lắm… Châu Châu, có phải tôi sắp biến mất không?”
“Không đâu.” Châu Châu nâng giọng phủ nhận, cô không muốn Số Pi biến mất, “Nào, anh lên giường đi.”
Cánh môi Số Pi run rẩy, anh bò lên giường, sau khi Châu Châu quấn chăn bông lên người anh, bèn chạy tới tủ quần áo lôi hết tất cả chăn dày ra đắp tất cả lên người anh.
“Châu Châu…” Giọng nói của Số Pi dưới mấy lớp chăn bông buồn buồn: “Em có thể ôm tôi một cái được không?”
“Được!” Châu Châu dứt khoát đồng ý, trèo lên giường chui vào trong chăn, động tác nước chảy mây trôi.
… Nóng quá nặng quá.
Châu Châu sắp thở không nổi.
Một tay cô đặt trên vai Số Pi một tay thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-ngui-thay-huong-thom/2023673/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.