Hai mươi năm mộng chưa tàn
Trong kinh phật có nói: Có yêu ắt sinh ưu phiền, có yêu ắt sinh lo sợ. Nếu rời xa người mình yêu, sẽ không ưu phiền cũng chẳng phải lo sợ.
Một năm mới, khi mùa đông sắp hết, Khang Châu có tuyết rơi lớn, từ lúc ngủ dậy, tuyết cứ rơi dày đặc cho đến tận đêm khuya.
“Anh nghe đi!” Giang Nguyệt kéo chăn nhung trên người, đầu gục vào vai Giang Quân nói: “Có nghe thấy không?”
Giang Nguyệt bỏ tấm bảng biểu xuống cọ cọ cằm vào trán anh hỏi.
“Tiếng tuyết rơi đấy anh có nghe thấy không? Tiếng tuyết đang đập vào lan can ngoài ban công nhà ta!” Giang Nguyệt dựa người vào Giang Quân, cuốn sách đặt trên bụng rơi xuống sàn nhà.
“Yên tĩnh quá đi phải không? Không biết người ta thường làm gì khi ở nhà nhỉ?”
Giang Quân cười nói: “Cuộc sống thường ngày có gì ngoài xem ti vi, mắng mỏ con cái, cãi nhau với mẹ chồng...đâu?”
Giang Nguyệt nói: “Thế thì có vẻ chúng ta không giống người bình thường lắm nhỉ? Đã không xem ti vi cũng chẳng cãi cọ, lại không có con cái để mắng mỏ...”
“Chúng ta không cãi cọ ư?” Giang Quân liếc cô: “Xin hỏi tuần trước ai đóng cửa đánh sầm một cái, rồi cả ngày trả thèm đoái hoài đến người ta?”
“Ai thế nhỉ? Em quên rồi!”
“Quên nhanh thế sao?”
Cô hừ giọng: “Em là quân tử, không bao giờ thù dai!”
Giang Quân bật cười: “Em là quân tử á?”
“Chẳng nhẽ em không phải?” Giang Nguyêt trừng mắt nạt anh.
Giang Quân gật đầu: “Phải phải, lúc em nói thì phải nhưng lúc em ăn vạ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-o-ben-ai-cung-deu-la-khoang-trong-trong-anh/442870/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.