Hết giờ làm, đang đạp xe về nhà thì tôi trông thấythầy Nombre và con Pooh đi đằng trước. Khi đuổi kịp được thầy, tôi xuống xe,gọi:
“ThầyNombre.”
Thầyngớ người ra trong một giây rồi thốt lên: “Ôi ôi.”
(“Ngớngười” cũng là sở trường của tôi. Mỗi lần như thế, Mio lại hỏi tôi: Hồn vía anhvừa bay đi đâu vậy?)
“Anhvừa đi làm về à?”
“Vângạ.”
“Yujivẫn khỏe chứ?”
“Khỏeạ. Còn thầy?”
“Cũngtàm tạm. Con người ta đến tuổi này rồi thì làm sao không có chuyện được. Bị đaumười nhưng khỏi được năm cũng tốt lắm rồi.”
“Vậyhôm nay thầy khỏi được năm?”
“Cũngcỡ đó.”
ConPooh ngước lên nhìn tôi, cố gắng sủa “~?” Tôi bảo “nào nào” rồi lấy chân xoabụng nó.
“Tiểuthuyết của anh vẫn tiến triển chứ?” thầy Nombre hỏi.
“Dạkhông, dạo này em đang tạm nghỉ.”
“Ôitrời!” thầy thốt lên. Một câu cảm thán diễn đạt thay cho câu hỏi “Lại có chuyệngì à?” một cách rất súc tích.
Tôi cảmthấy cơn bốc đồng trong người dâng lên dồn dập.
“Hay lànói ra luôn?”
“Nóiluôn cho thầy chuyện của Mio?”
Một cơnbốc đồng kiểu như vậy. Nhưng liệu thầy có tin lời tôi?
“Mio,”tôi thử mào đầu.
“~?”con Pooh sủa.
ThầyNombre làm bộ mặt giống hệt con Pooh, nhìn tôi.
“Côấy?”
“Vâng.”
“Vâng?”
“Nếu embảo vợ em đã về thì thầy nghĩ sao?”
“À, à,”có vẻ như thầy Nombre đã hiểu ra.
“Cuốntiểu thuyết của anh hả?” thầy Nombre nói “Anh định lấy đó làm bối cảnh?”
Tôi gậtđầu lấp lửng trước khi tiếp tục.
“Hồicòn sống, cô ấy đã nói thế này. Đến mùa mưa, cô ấy sẽ trở về. Để xem hai bố conem sống có ổn không.
ThầyNombre im lặng lắng nghe.
“Và côấy đã về thật. Cô ấy đã xuất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-se-den-cung-con-mua/2436424/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.