11
Từ sau ngày hôm đó, Tô Dạng dường như bắt đầu tránh mặt tôi, trong lòng tôi rất buồn.
Tôi quyết định phải tìm anh để nói cho rõ ràng.
Lúc đi tới chỗ rẽ hành lang, tôi nhìn thấy bóng dáng của Tô Dạng, vừa định gọi anh lại, một giọng nói đã vang lên trước.
Tôi dừng lại, đứng ở góc đường.
Là một giọng nói cố ý nói nhỏ, mang cảm giác rụt rè: “Tô, bạn học Tô Dạng.”
Là Trần Khê.
Tô Dạng liếc nhìn cô ta: “Cô là ai?” Ánh mắt Tô Dạng lạnh lùng, căn bản không muốn nhìn cô ta một cái.
Trần Khê rất kinh ngạc vì Tô Dạng không nhận ra mình: “Bạn học Tô Dạng, cậu không nhớ tớ à? Là tớ đây, Trần Khê lớp 12-1, chúng ta từng gặp nhau hai lần rồi.”
Tô Dạng đánh giá cô ta trên dưới một cái.
Trần Khê nhìn thấy ánh mắt đánh giá của Tô Dạng, cô ta thấy rất khó chịu, như là đang nhìn rác rưởi vậy.
Cô ta cúi đầu nhìn đôi giày cũ của mình, hai tay nắm chặt áo sơ mi trắng của mình, nhỏ giọng nói: “Cậu không nhớ ra tớ thật sao, học kỳ trước, tớ còn giúp cậu đưa thư tình cho Vũ Hòa…”
Trần Khê còn chưa nói xong, Tô Dạng đã mất kiên nhẫn ngắt lời cô ta: “Không nhớ.”
Nói xong, anh quay người bỏ đi.
Trần Khê có vẻ không cam tâm, đối mặt với bóng lưng của Tô Dạng căng thẳng nói: “Nhưng cậu vẫn đến tìm Vũ Hòa, không phải cậu không nhớ mà cậu chỉ đang tự lừa mình dối người mà thôi. Rõ ràng là Vũ Hòa đang đùa giỡn tình cảm của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-se-den-do-anh/1674033/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.