Sáng sớm hôm sau, Tống Ngưỡng bị vòng tay trên cổ tay đánh thức.
Theo thói quen cậu sờ di động bên gối, sau đó phát hiện ra nó đã tự động tắt nguồn từ bao giờ.
Cậu không nhớ rõ tối hôm qua mình ngủ lúc nào, chỉ nhớ loáng thoáng Lý Tầm nói anh đi vệ sinh, sau đó thì buồn ngủ không chịu nổi, cũng không chờ được anh quay lại.
Cậu liền sạc pin ngay cho điện thoại, mở WeChat thì thấy có chấm đỏ nhỏ.
Là tin nhắn Lý Tầm gửi———Em dậy chưa?
Tống Ngưỡng bật cười.
Mọi người đều biết, một câu hỏi trông có vẻ không có ý nghĩa gì như thế này cũng có thể dịch sang là———Anh nhớ em lắm.
Không ngờ Lý Tầm còn nóng ruột hơn cậu, chắc tối qua anh ngủ không ngon rồi.
Tống Ngưỡng còn chưa kịp trả lời, bỗng nhiên tiếng gõ cửa vang lên.
“Ai thế?” Cậu vừa chạy vừa hỏi.
Ngô Gia Niên: “Anh.”
Tống Ngưỡng dụi đôi mắt mơ màng đi mở cửa: “Sao thế ạ?”
“Không có gì, cậu dậy là được rồi.” Ngô Gia Niên đứng ở cửa chứ không vào, nhỏ giọng thầm thì: “Trời vừa sáng anh Tầm đã gọi cho anh, nói di động của cậu hết pin, đồng hồ báo thức không kêu được, bảo anh qua gọi cậu dậy… Khó hiểu thế, sao ổng biết điện thoại của cậu hết pin nhỉ?”
Hóa ra là như vậy.
Tống Ngưỡng vừa ngạc nhiên vừa chột dạ: “Em cũng không rõ lắm, chắc chắc chắc, chắc là anh ấy không gọi được cho em.”
Ngô Gia Niên cười, dùng giọng điệu quái dị bắt chước theo cậu: “Chắc chắc chắc, chắc là không gọi được…” Anh ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-va-chuc-vo-dich-deu-thuoc-ve-anh/2446394/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.