28
Bà Hudson kinh ngạc bước tới:
“Trời ơi! Emma… Sherlock… hai người đây là sao vậy?”
Dây trói trên người Emma cuối cùng cũng được tháo bỏ, cả bịt mắt và băng dính cũng được gỡ ra.Có thể nhìn lại ánh sáng, cô gần như xúc động muốn khóc.Cả cái băng dính niêm phong “vũ khí lợi hại” của cô nữa…Nợ này nhớ đấy! Hừ!
Ánh sáng chói mắt làm Emma, vốn đã ở trong bóng tối quá lâu, nhất thời chưa quen. Một lúc sau, cô mở mắt nhìn quanh. Hình như đây là phòng ngủ của Sherlock, còn cô thì đang nằm trên giường anh ta. Sherlock đứng cạnh cửa sổ, ngược sáng nên cô không nhìn rõ được nét mặt.
Bà Hudson đau lòng xem vết hằn trên người cô:
“Cô bé Emma tội nghiệp, trên người đầy vết bầm, lại còn trầy xước nữa. Sherlock, cậu thật là chẳng biết chừng mực gì cả.”
“……” Emma nghẹn lời.Chừng mực… cách dùng từ này thật vi diệu.Bà Hudson, cháu có thể phỏng vấn cô một chút không, cô thường đọc loại sách gì vậy?Chẳng lẽ là mấy cuốn sách tranh người lớn đầy màu sắc?
“Bà Hudson, mang chút đồ ăn tới.” Sherlock đi tới bên giường, ra lệnh.
“Ồ, Sherlock, bác là chủ nhà chứ không phải quản gia của cậu.” Bà Hudson vừa than phiền vừa đi ra ngoài. “Thôi, nể tình Emma, tạm thời không so đo với cậu. Emma, cháu muốn ăn gì nào?”
“Cháu không sao, gì cũng được ạ.” Emma cố gắng ngồi dậy, nhưng do bị trói mấy tiếng liền, máu không lưu thông, toàn thân tê mỏi, lại khát khô cổ họng, giọng cũng khàn khàn.
Emma, cái cảm giác này đúng là dễ gay hiểu lầm…
“Emma,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/emma-va-nhung-vi-khach-vo-hinh/2904056/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.