"Hạo Hiên... anh ta, anh ta bắt Sở Tiêu đi rồi, cứu mẹ con tao với..."
Mộc Diệp còn chưa nói xong một con dao từ đằng sau đã ghim thẳng vào bụng cô.
An Di đầu bên kia không nghe thấy gì nữa liền sợ hãi chạy ra ngoài tìm kiếm, để chắc ăn cô đã đến báo cảnh sát.
Ở một nơi khác, có hai người đàn ông đang kéo dê xác của Mộc Diệp đi. Cô vẫn chưa chết nhưng họ lại không cứu cô.
"Cô ta xử lý sao đây?"
"Ném xuống vách núi đi như vậy dù có còn sống cũng không lên nổi."
Cứ như vậy họ đem Mộc Diệp ném thẳng xuống vách núi. Trước khi đi họ còn không quên ngoảnh lại nhìn một lượt để chắc chăn cô đã thực sự rơi xuống đó.
Mộc Diệp lăn từ trên vách núi xuống, thân thể bị đập vào đá đau đến mức cô nghĩ cô đã chết rồi. Nhưng trong mơ hồ bỗng nhiên nhìn thấy ai đó.
[…]
Mấy hôm sau, khi tỉnh dạy Mộc Diệp thấy bản thân đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Đang mải miết nhìn xung quanh thì bộng nhiên có một người mở cửa bước vào.
Anh ta thấy cô đã tỉnh thì liền lại gần rồi đưa băng gạt cho cô "Nếu cô đã tỉnh rồi thì tự mình băng bó đi."
Mộc Diệp không nói gì, cô trực tiếp cầm lấy, nhưng vừa mới dơ tay lên thân thể đã đau nhức. Cô cố gắng với lấy cuộn băng gạt đó rồi gật đầu cảm ơn.
Vũ Quân thấy kì lại, không lẽ sau khi cô rơi xuống vách núi thì bị câm luôn rồi sao?
Đang suy nghĩ thì Mộc Diệp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/end/540432/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.